Đêm đó, căn phòng chìm trong im lặng, chỉ vang tiếng thở dốc của mẹ. Từng cử chỉ, từng ánh mắt của bà đều thấp thoáng nỗi sợ hãi – một thứ cảm xúc mà tôi chưa từng thấy khi nhìn vào gương mặt quen thuộc ấy. Khoảnh khắc ấy, ranh giới giữa tình mẫu tử và dục vọng mù quáng trở nên mờ nhạt…
Tôi biết mình đã vượt qua lằn ranh không thể quay lại. Nhưng liệu sự ám ảnh này có phải là thứ tôi thực sự muốn?